TÌNH CHIỀU
Hạ đến xuân đi chẳng bất ngờ
Trăng sà liễu rủ cứ làm ngơ
Già cau vẫn thắm môi hồng đợi
Nhạt nắng còn duyên mắt ngọc chờ
Ấp ủ men nồng nghiêng khúc nhạc
Giăng cài chữ đậm ngả hồn thơ
Chiều ơi chớ vội về bên núi
Để bến đò ôm sóng dại khờ.